Vô
tư
Tôi sinh ra giữa nơi đô thị
Mấy năm phiêu bạt tránh bom rơi
Chiến tranh đuổi đến vùng đất lạ
Lại cho tôi thêm cả miền quê
Người phụ nữ có chồng ra trận
Lấp nhớ nhung bằng nỗi lo toan
Mở cửa đón những người xa lạ
Và cưu mang suốt mấy năm ròng
Ba mẹ con nép buồng tối hẹp
Hai gian ngoài nhường cả nhà tôi
Khoai độn sắn sẻ cơm nhường áo
Mắt đói vàng tỏa ấm tình thương
Chiến tranh qua trở về đô thị
Chợt thấy mình thấm đẫm sương quê
Suốt cả đời mang theo món nợ
Nợ tình người đọng mãi không vơi
Bưng bát cơm thoáng lưng người cấy
Múc thìa canh mằn mặn mồ hôi
Tiếng giục trâu "vắt vắt" không thôi
Gió chiều chiều tát đầy nỗi nhớ
Thuở chiến tranh được mẹ cưu mang
Giữa thời bình bó tay trước cháu con của mẹ
Mẹ không trách chỉ cười rạng rỡ
Mỗi lần tôi về thăm
Mẹ vô tư quên cái đã cho
Tôi vô tư thành người ích kỷ
Bao người dân thành thị
Cũng vô tư như tôi…
Hoàng Xuân Phú
Hà Nội, 4.2.2012