Nhẹ
bát nặng lòng
Hoàng Xuân Phú
Cả nhà vừa bưng bát cơm lên
Mâm tan khói bỗng rơi vào
trống trải
Bát nước chấm sần sùi nép
lại
Cạnh đĩa rau già luộc mãi
vẫn còn dai
Con nhỏ uể oải nhai
Anh nén tiếng thở dài
Chị lặng lẽ quay về cửa sổ
Ngoài trời mưa rơi rơi
“Em
đâu muốn chồng con xanh xao
Đông sắp về cũng phải lo tấm
áo
Tháng chưa hết đã phải
nghiêng lon gạo
Nên thịt thà quá sức đồng
lương”
“Gắng
ăn đi em thương
Đừng dày vò thân yếu
Để vợ nghèo con thiếu
Người có lỗi là anh”
Đất nước nghèo gió lùa lạnh
lều tranh
Con cá nhỏ cũng bơi vào khát
vọng
Còn bao người vẫn chơi vơi
trên sóng
Khấp khoải chờ một mảng bè
trôi...
Leipzig, 8.6.1986